Nguyễn Quang Lập
Chiều chiều mình vẫn hay ngồi ở cửa sổ tầng 12 trông ra Thành phố, hai chữ Hảo! Hảo! của hãng mì tôm to đùng vẫn thường đập vào mắt. Nhìn mãi chữ nhoè đi, bỗng hiện ra hai chữ “Hão ! Hão!” nhảy lên nhảy xuống lúc la lúc lắc rất tức cười. Tự nhiên các gương mặt hão hão của giới nghệ sĩ chân dài bỗng hiện ra nhấp nha nhấp nháy lúng la lúng liếng, vui lắm.
Hão cũng có năm bảy đường, ở đây chỉ muốn nói về cái hão của sự háo danh của mấy em chân dài nghệ… sĩ diện mà thôi. Mấy em này vui cực, mỗi em một kiểu hão mười phân vẹn mười một, hi hi.
Đường lập danh bằng mồ hôi nước mắt của chính mình thì xa vạn dặm, trong khi các em thuộc trường phái mì ăn liền, tài chỉ một mẩu danh muốn cả mớ, danh này chưa kịp lập đã muốn vơ ngay danh khác, một tài chưa xong đã muốn thiên hạ xuýt xoa nghệ sĩ đa tài, thành ra mới có lắm chuyện oái oăm cười ra nước mắt.
Danh kém tiền ít lại học làm sang chơi trò chảnh. Nàng A hát hỏng chẳng ra sao, một thời véo von được hơn chục lần, lần nào cũng bị huýt sáo la ó. Bây giờ không ai mời hát nữa, ai hỏi thì thở vô thở ra, nói nhạc Việt bây giờ kém quá không muốn hát. Nàng tấp đời nàng vào một đại gia, thi đua với mấy em chân dài khác chơi đồ hiệu, món nào món nấy đắt điếc tai, đến cái túi xách cũng mười mấy ngàn đô, mỗi bước đi có hai ba đệ tử, giúp việc, vệ sĩ chạy lăng xăng.
Vào hiệu làm tóc, sửa móng chân móng tay, dưỡng da mặt phải chọn nơi giá cực đỉnh vài trăm đô trở lên. Uống cà phê cũng chọn nơi đắt giá, năm bảy đô một cốc, càng đắt càng danh giá. Đại gia chịu không thấu, nói em tiêu xài phải tiết kiệm chứ, tiền anh có phải vỏ hến đâu. Nàng bèn vênh mặt dẩu môi, nói thế anh tưởng thân em đây là vỏ ốc à.
Phố X. Sài Gòn gọi là phố học làm chảnh. Sáng sáng chừng 8, 9 giờ các nàng đánh ô tô xịn ra đỗ một dãy dài trước hàng cà phê xịn, ngồi vắt chân vếch mày hất mặt không thèm nhìn ai, mắt lơ đễnh nhìn ra vẻ như đợi ai vẻ như không. Chẳng đợi ai sất, các nàng đang đấu đấy, đấu xe xịn, đồ hiệu xịn, đùi xịn. Sao sáng sao mờ lại phải luỵ vào mấy thứ xịn kia, thời buổi này mới có cái kiểu so sánh điên điên đó, chết cười.
Nàng B chấp nhận làm vợ hờ lần lượt các đại gia, mỗi đại gia đánh dấu bằng xe xịn, hễ thấy nàng đổi xe y như rằng biết nàng đã đổi bồ. Bồ cuối nàng đòi xe xịn nhất, ông này vò đầu bứt tai, nói nghệ sĩ thành đạt đâu phải nhờ cái xe cưng ơi. Cưng ngồi trên cái xe mấy trăm ngàn đô liệu tên tuổi cưng có nổi hơn không. Nàng lườm lườm nguýt nguýt ngúng nga ngúng nguẩy, nói nghệ sĩ lớn phải đi xe xịn chớ bộ, em không đi xe đó thiên hạ chẳng coi em ra gì đâu. Ông bồ vẫn không chịu mua, nàng khóc bù lu bù loa, nói tôi làm đĩ cho anh mấy năm trời không đủ tiền mua cái xe đó a. Hu hu bó tay chấm com.
Mấy nàng không đủ sức tranh đua chảnh thì tạo ra mấy vụ scandal. Lộ hàng là món mấy nàng hay trưng dụng nhất. Nàng C còn tự tung video clip sexy lên mạng rồi bu lu bù loa đòi kiện tụng, đòi tố cáo tùm lum tùm la, cố tình làm um xùm, miễn là nổi danh bất kể danh xấu hay danh đẹp. Ai hỏi đến thì nàng mếu mếu máo máo nói em chã em chã, hi hi.
Nàng D. phơi bộ ngực nóng râm ran trên mạng chưa chán lại nổi hứng viết sách, sự nghiệp không đủ vài dòng thì dùng sexy mấy trăm trang bù lại. Sách bán chạy như tôm tươi, thiên hạ la ó bao nhiêu nàng càng sướng bấy nhiều, kiếm được danh đa tài vừa nghệ sĩ vừa nhà văn trong giây lát hỏi sao không sướng.
Mấy em chân dài trẻ trung chơi món hão đã tức cười, mấy chị chân dài nạ dòng chơi món đó lại càng hài hước tợn. Mấy chị biết mình đã hết xì quách, không dùng được mấy món xịn kia để câu danh mới tung tiền ra mua mấy món danh hão trang sức, nghĩ mà rầu đời.
Mình có quen một chị, thời trẻ lập danh đàng hoàng, tài thật tiếng tăm thật. Đến khi già hoá lẫn lại mê đắm mấy cái món hão mới lạ đời. Chị may mắn lấy được ông chồng giàu có cự vạn, tiền nhiều như quân nguyên. Đầu tiên chị sang Tây làm món đạo diễn, lại về ta làm món tiến sĩ. Vẫn chưa thoả, chị làm thơ in thơ.Vẫn chưa thoả chị làm thêm món hội hoạ để trở thành hoạ sĩ, làm thêm món ca khúc để trở thành nhạc sĩ.
Chả biết mấy, món sĩ kia là chị làm hay tiền làm, chắc là tiền làm. Cái carvidit liệt kê một danh sách dài một lô sĩ: nghệ sĩ nhân dân, tiến sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ. Vẫn chưa thoả. Chị thuê làm một bộ phim video dài ba mươi phút ca ngợi công đức và sự nghiệp của chị, một cuốn sách ảnh dày mấy trăm trang miêu tả đời chị như một mệnh phụ tiết hạnh khả phong, một tài năng độc nhất vô nhị.
Mở cuốn sách thấy chị hát, chị đàn, chị nghiên cứu, chị làm thơ, chị viết nhạc, chị vẽ tranh, chị đi chợ, chị nấu cơm, chị chăm con, chị tưới hoa, chị cho mèo ăn, cho chó ăn, cho chim ăn… chỉ thiếu nổi chị đi ị là không thấy đưa vào.
Chả biết núi danh hão kia chị dùng để làm gì, bịp được ai, doạ được ai không, chỉ biết chị mất đi một núi tiền và bao nhiêu tin yêu khán giả đã dành cho chị. Xưa người ta yêu chị bao nhiêu thì nay người ta khinh ghét chị bấy nhiêu. Mới hay cái hão nó nguy hiểm đến nhường nào.
Mới đây gặp chị, cũng tình cờ thôi chứ chị quên hẳn mình rồi. Chị ngồi kể chuyện tỉ tê ngày xưa chị thế này ngày xưa chị thế kia. Tuổi trẻ chị vất vả thế nào, nghèo đói ra sao. Rồi chị than thở bọn trẻ bây giờ tài bằng cái móng tay, danh đòi được cả đấu, hão lắm. Khoe gì lại đi khoe ngực khoe đùi xấu hổ lắm. Lại còn trưởng giả học làm sang đua đòi ô tô nhà lầu, đem vốn tự có ra đổi mấy thứ hào nhoáng kia, nhục lắm.
Mình cười hì hì, nói chị không thế a? Chị khẽ lắc đầu, , nói tuổi trẻ của chị đáng yêu lắm, không hoắng huýt, không tinh tướng, không hão như chúng nó đâu. Đáng yêu lắm, tuổi trẻ của chị ấy mà, đáng yêu lắm…
Chị ngửa mặt, mắt chớp chớp, hình như đang mơ màng cái thời vàng son của chị. Tội nghiệp chị lắm thay, hu hu.
……
*Đây là địa chỉ giả định của người viết, để tránh nói địa chỉ thật.